Khi nãy vừa đọc được đoạn kinh luận của cậu bạn kia, tự nhiên thấy mình còn trần gian quá. Rốt cuộc bao nhiêu ham muốn, dục vọng cuối cùng cũng chưa bao giờ dừng lại, dù một phút giây. Thế nào là không, thế nào là không có không có gì...
Cuộc đời này có hàng vạn nỗi đau chồng chất, dằn xéo lên một tâm hồn. Đi qua hết từng ấy kham khổ đó, chắc có lẽ có người sẽ hiểu rõ chân tướng của thế gian này, cũng có người sa vào những hoang lạc cuộc đời. Có người nặng tình với nhân gian, không nỡ bỏ đi những yêu ghét hận thù lưu luyến, thế là họ mắc kẹt giữa muôn hình vạn trạng nỗi đau thống khổ. Và, có một loại người ở trong nguy hiểm mà chẳng biết mình nguy hiểm, đó là nghĩ mình đã hoàn toàn chuyển hóa được những ham muốn đó.
Nói cho cùng, bản thân mình đã thấy được những thật tướng của thế gian nhưng lại không biết tận dụng sự thấy đó để sống tốt hơn, mà lại sợ và trốn tránh trong những bình yên ngụy tạo.
Sợ phải đối mặt với những niềm tin đặt sai chỗ, sợ phải chọn những con đường luồn lách để đạt được mục tiêu, vì con đường chân chính khó lòng mà đến được. Sợ phải toan tính mưu mẹo để lừa lọc lẫn nhau. Sợ cái cách nói cười trước mặt mà lòng thì chưa bao giờ thích.
Và nội tâm của mình đã phân chia ra hai thái cực xấu - tốt rõ ràng. Rõ đến nỗi nhiều khi nó trỗi dậy mình cũng phải sợ với những suy nghĩ đó. Đôi khi là ham muốn những thứ như tiền tài, danh vọng, địa vị, tình yêu, tình dục nhưng bị kiềm hãm bởi cái tôi còn lại bên thái cực thanh tịnh.
Có lần, anh bảo mình trong bản thể của em sao xuất hiện quá nhiều luồng mâu thuẫn. Mình đi tìm câu hỏi tại sao và cho đến hôm nay khi hai trạng thái đó xuất hiện rõ rệt mình mới hiểu. Từ trước cho đến nay chưa bao giờ những ham muốn đó bị điều phục, nó luôn vờn quanh để trổi dậy.
Lâu rồi không lên chùa, tự cảm thấy bản thân có đôi lúc vương bụi hồng trần nên không dám bước vào thiền môn thanh tịnh.
Nhận xét
Đăng nhận xét