Dạo này ngoài kia bị sao ấy nhỉ, thế giới thì loạn lạc bom đạn, Việt Nam cũng loạn lạc những hoang mang. Nào tai nạn xe thảm khốc, nào đâm chém giữa đường, nào giành giựt cơm từ thiện, rồi lại đến tự tử kéo theo cả gia đình, cướp giết hàng loạt. Ngoài đường thì đầy rẫy những hiểm nguy, lừa lọc, người ta lại bắt đầu phòng bị bằng vỏ bọc vô cảm, ơ hờ tránh họa rước vào thân bởi mấy trò lợi dụng lòng lương thiện. Bên kia đại dương thì bão tố, khủng bố triền miên. Mạng người cứ ngã xuống như rạ. Ngày nào lên đọc tin cũng thấy lòng thắt lại thêm một xíu đau đớn, thêm một nỗi xót thương, miệng chỉ biết niệm câu "A Di Đà Phật" để kéo lại chút bình yên cho tâm hồn, hy vọng người chết cũng thêm được phần nào đó công đức. Nghĩ cũng lạ, thời chiến người ta sợ bom đạn của giặc, thời bình thì lại sợ chính những con người xung quanh. Rõ ràng, có thời nào mà được bình yên thật sự đâu? Nhưng nói đi cũng phải nhìn lại, ở Việt Nam, cái nơi mà đạo đức cũng đang xuống cấp, và lòng thươn