Trở thành người thứ Ba, vốn dĩ từ khi bắt đầu đã sai, mỗi một bước đi đều mang nặng nhiều tâm tư. Ngày trước từng tựa hứa với lòng không cầu bách niên giai lão, chỉ cầu tuế nguyệt tĩnh hảo. Vậy mà cuối cùng cũng vì một chữ "tình" mà quay lại ngày cũ. Những ngày không có em bên cạnh, thời gian không cần kéo dài cũng tự giãn ra, một giờ chờ đợi, hai tiếng ngóng trông, ba khắc mong mỏi,...yêu em, nhưng sao lại đau đến như vậy ?
Từng nghe những người đi qua thời cuộc nói rằng, trong mối quan hệ ba người, chỉ cần một người đòi hỏi so đo, thì người đó chắc chắn thua rồi. Cũng như việc, trong mối quan hệ hai người, ai yêu nhiều hơn thì người đó thua vậy. Cái gì mình cũng đã thua.
Ngày trước vẫn giữ quan điểm, sẽ cố gắng đối xử tốt với người đến sau, dù cho cảm xúc đã tan vỡ, nhưng kỳ thực mọi chuyện dù cho có dốc hết sức vun vén, cũng thực không thể có được điều mình mong muốn. Trong thế giới phồn hoa này mà tâm lại nguội lạnh, thế đạo vốn không nên như vậy.
Có vẻ những câu chuyện cũ đều được kể lại trên những dòng thời gian khác nhau, nên cứ mãi vướng vào những điều đau lòng như vậy. Một lần, hai lần, rồi nhiều lần. Dù cho có cố gắng, người nghĩ sẽ thuộc về mình vẫn không là của mình.
Trong những đêm dài đằng đẵng đó, cảm xúc cứ phải giằng co với bóng tối chực chờ nuốt trọn lý trí. Chỉ đơn giản muốn yêu em, sống một cuộc sống bình phàm mà kỳ thực khó khăn đến vậy sao ?
Nhận xét
Đăng nhận xét