Chuyển đến nội dung chính

Những người ở lại trong trí nhớ


Mình biết, khi lớn lên người ta có nhiều điều giấu kín bỏ lại trong lòng. Sở thích không còn là mục tiêu duy nhất hướng đến, nó còn đi đôi với dòng đời. Công việc. Thứ nuôi nấng bản thân tồn tại song song cùng việc sống phải ý nghĩa. Nhỏ bạn hay kể về những đổi thay của đời và người. Nó bảo mình cũng y vậy, không dám đi quá xa khỏi Sài Gòn hơn bốn trăm cây số. Tới những nơi quen thuộc, về mấy chỗ xa xưa. Mình cứ lủi thủi quanh quẩn trong cái mớ cũ kĩ. Than thở về những điều đã trở thành thứ bỏ đi của người khác, hoặc tạm cất đó lâu lâu mang ra ngắm nghía, thì cũng không khác gì chính mình kẹt lại. Vì sợ nên chưa dám bước ra khỏi vùng bình yên, đã từng đẹp. Ở lại đó, như thể hiện tại cũng vui vẻ vậy...


Mình mệt mỏi phải vật lộn với cuộc sống xung quanh, với những con người giờ lúc nào cũng chực chờ xô đẩy mình rơi xuống vực. Mệt với thói đời và miệng người, xô bồ theo năm tháng. Ai cũng mang trên mặt nụ cười, mà sao nhiều đêm lại thấy nước mắt rơi. Thời buổi rối ren cùng chén cơm manh áo, đã mỏi mệt nhau lắm rồi, sao cứ mãi hoài hại nhau. Hoặc nhẹ hơn đôi chút, ghét nhau ?

Mình hay viết về những thứ cô đơn, viết như chỉ để cho người cần đọc, đọc được. Nhưng chữ vốn nhiều mà lại nặng nhọc, thành ra người ta cũng lướt qua. Ở đời, vốn dĩ cuộc sống của nhau đã không trọn vẹn, thì hơi đâu lo nghĩ cho kẻ khác.Việc đối đãi hết lòng hết dạ như mấy năm về trước, nhìn lại sao thấy xa xôi dữ dội. Hoặc do bản thân mình cũng đã thay đổi cách nhìn về con người.

Có anh kia bảo mình là tổng hợp của một mớ tiêu cực, lầy lội và tăm tối. Cũng phải thôi. Lâu rồi mình không còn khuyên bảo được ai cười tươi sáng tràn trề hy vọng, để đón nhận vài điều không như ý. Lại có người bảo buông bỏ vài thứ ra cho lòng thanh thản. Mình nghiệm lại xem, coi còn gì để bỏ hay không. Nhìn tới nhìn lui vẫn chẳng có gì ngoài mớ kỷ niệm. Thù hận không có, yêu thương không có, tham vọng cũng không. Vậy rốt cuộc mình còn gì để bỏ xuống ?

Người ta hay tiếc hoài về mấy điều xa xưa, không phải vì nó hơn hẳn với ngày nay, đôi khi nó còn thua thiệt so với hiện tại. Nhưng vì ở đó nó có chứa chấp con người.

Những con người ở lại. Trong trí nhớ.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Nhật ký những ngày có em bên cạnh

Ngày 11/10/2021, Em nằm kế bên, như những gì mong mỏi cả thời gian qua cuối cùng cũng được viên mãn. Thật ra rất lâu rồi mới có cảm giác bình yên bên cạnh người mình yêu như vậy. Phải mà khoảnh khắc cảm giác này cứ được ngưng đọng mãi, mặc dù biết thời gian thì vĩnh hằng, còn vạn vật lại hữu hạn. Chỉ thầm cầu mong, một lúc nào đó mỗi ngày đều nhìn thấy em ngủ bình yên bên cạnh mình như vậy.  Tí nữa sẽ gọi một món ăn gì đó ngon lành, để cả hai cùng thưởng thức. Rồi nói về vài chuyện đời thường, đơn giản đi cùng nhau qua năm dài tháng rộng.  Yuki, 

Nhật ký những ngày không có em bên cạnh

Trở thành người thứ Ba, vốn dĩ từ khi bắt đầu đã sai, mỗi một bước đi đều mang nặng nhiều tâm tư. Ngày trước từng tựa hứa với lòng không cầu bách niên giai lão, chỉ cầu tuế nguyệt tĩnh hảo. Vậy mà cuối cùng cũng vì một chữ "tình" mà quay lại ngày cũ. Những ngày không có em bên cạnh, thời gian không cần kéo dài cũng tự giãn ra, một giờ chờ đợi, hai tiếng ngóng trông, ba khắc mong mỏi,...yêu em, nhưng sao lại đau đến như vậy ?  Từng nghe những người đi qua thời cuộc nói rằng, trong mối quan hệ ba người, chỉ cần một người đòi hỏi so đo, thì người đó chắc chắn thua rồi. Cũng như việc, trong mối quan hệ hai người, ai yêu nhiều hơn thì người đó thua vậy. Cái gì mình cũng đã thua.  Ngày trước vẫn giữ quan điểm, sẽ cố gắng đối xử tốt với người đến sau, dù cho cảm xúc đã tan vỡ, nhưng kỳ thực mọi chuyện dù cho có dốc hết sức vun vén, cũng thực không thể có được điều mình mong muốn. Trong thế giới phồn hoa này mà tâm lại nguội lạnh, thế đạo vốn không nên như vậy.  Có vẻ những câu chuyệ

Ngày "thứ Ba" kỳ lạ

Có những người cần tìm kiếm, họ vẫn đứng nơi ánh đèn tàn lụi.  - Bạch Lạc Mai Giữa những điều bất ngờ mà cuộc sống luôn mang đến cho chúng ta, đó chính là những gặp gỡ không hẹn trước. Mọi thứ đến bằng cảm xúc và pha lẫn chút lý trí. Tình yêu của những ngày tháng cận kề tuổi 30 có chút khác lạ. Thay vì cuồng nhiệt như thời thanh xuân, luống cuống với vô vàn câu hỏi, hoặc những dự định cho tương lai. Thì tình yêu ở lúc này, chỉ cần dung dị đi qua ngày tháng có nhau. Không rõ dài lâu, cũng chẳng cần định một hạn mức. Tình yêu tuổi này, chỉ cần sớm tối có nhau, thưởng trà lãm nguyệt, nhìn ngắm thành phố về đêm, ái ân nhau trong dư vị của một bình yên ngọt lành.  Thật kỳ lạ khi tình yêu tuổi này lại như vậy, chắc có lẽ do đã đi qua nhiều thương tổn, nên vô tình chạm vào nhau. Không ngần ngại yêu nhau, dù là "người thứ ba" trong cuộc cũng chấp nhận được. Vì tình yêu cần sự hồi đáp, cho dù không vẹn nguyên, cũng đủ ghép lại hạnh phúc trong mỗi một tâm hồn đang khuyết thiếu vài mảnh