Chuyển đến nội dung chính

Dập dềnh sóng nước

Biển tháng tư, dịu dàng một màu xanh của trời. Sóng cũng nhẹ tênh, không vội vàng, chỉ dập dềnh như con nước ở sông mỗi khi thuyền ghe vội lướt giữa dòng, lăn vào bờ, lạch bạch. Biển tháng tư cũng ít gió, trời lộng lên cao bởi nắng gắt gao và hơi nước thì ỉu xìu đơn lẻ, mây trời không hòa vào được thành từng cụm, chỉ tan tác rời rạc, trôi về phía xa khơi. Mùa này đi biển, mình không thích cho lắm, dù nước trong và biển lặng, nhưng có gì đó làm mình sợ. Trong văn thơ, người ta hay ví tiếng sóng như tiếng hát của đại dương, mà tháng này thì sóng cứ lãng đãng, không còn rì rào, không còn thét gào như những mùa bấc về. Thành ra có người sợ cái khoảng trời yên ắng đó mỗi khi tìm về biển dạo này...


Biển tháng tư, mùa lễ lộc nghỉ ngơi. Người ta kéo về dọc đường, tràn trề và chật nứt khu khách sạn, nhà nghỉ, kín cả bãi bờ. Biển tự nhiên ồn ào theo cái cách có con người, tiếng sóng bị lấn át bởi tiếng reo hò, tiếng cụng ly côm cốp. Tiếng tụi trẻ la hét vì phấn khích, tiếng bà mẹ í ới rượt theo kéo thằng nhóc vào bờ. Gió không còn hơi sức dưới cái nắng mùa hạ, chạy về đâu đó bên kia trời Đông, nên không thổi cho tan tác mấy tiếng ồn ào hỗn độn này. Bỏ mặc bờ cát nằm lại trên vương vãi rác.

Mỗi lần quay trở về biển, mình chỉ đi có một chỗ, đi hoài thành quen. Quen rồi cứ ngỡ quê nhà. Nhiều khi vẫn ước mơ được sinh ra ở biển, chắc là vui lắm khi cả vùng trời rộng ra bởi khoảng không mênh mông trước mặt.

Cũng từng một thời có những chuyến đi đôi ba người về miền duyên hải, cung đường mà nhỏ bạn kêu không đẹp bằng ra tít ngoài kia Vĩnh Hy, một bên núi đồi xanh thẳm, một biển trời lênh đênh, làm mình phải ghen tị. Nhưng cái cung đường biển từ Vũng Tàu rẻ qua Long Hải chạy dọc suốt Hồ Tràm, Hồ Cốc đó, coi ra cũng huê tình lãng mạn cho ai phượt về Lagi - Kê Gà lắm. Mà lâu rồi, không còn ai ngồi sau xe cho mình chở đi đó đây trốn khỏi Sài Gòn trên trăm cây số. Tự nhiên muốn một chuyến đi, mình ên lạc giữa ngổn ngang trí nhớ. Coi coi nó trôi về đâu ra ngoài kia xa khơi. Để chi mà giờ tìm hoài không còn được cái cảm giác đó vậy.

Về với biển, người ta cứ chỉ mong được tự do thả hồn theo gió đưa ra bờ cát, đưa ra con sóng, để thấy mình bâng quơ rớt cái tỏm giữa dòng bình yên. Vậy mà, chắc phải chờ gió bấc nổi lên, mới mong làng chài duyên hải bớt xôn xao để trở về.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Nhật ký những ngày có em bên cạnh

Ngày 11/10/2021, Em nằm kế bên, như những gì mong mỏi cả thời gian qua cuối cùng cũng được viên mãn. Thật ra rất lâu rồi mới có cảm giác bình yên bên cạnh người mình yêu như vậy. Phải mà khoảnh khắc cảm giác này cứ được ngưng đọng mãi, mặc dù biết thời gian thì vĩnh hằng, còn vạn vật lại hữu hạn. Chỉ thầm cầu mong, một lúc nào đó mỗi ngày đều nhìn thấy em ngủ bình yên bên cạnh mình như vậy.  Tí nữa sẽ gọi một món ăn gì đó ngon lành, để cả hai cùng thưởng thức. Rồi nói về vài chuyện đời thường, đơn giản đi cùng nhau qua năm dài tháng rộng.  Yuki, 

Nhật ký những ngày không có em bên cạnh

Trở thành người thứ Ba, vốn dĩ từ khi bắt đầu đã sai, mỗi một bước đi đều mang nặng nhiều tâm tư. Ngày trước từng tựa hứa với lòng không cầu bách niên giai lão, chỉ cầu tuế nguyệt tĩnh hảo. Vậy mà cuối cùng cũng vì một chữ "tình" mà quay lại ngày cũ. Những ngày không có em bên cạnh, thời gian không cần kéo dài cũng tự giãn ra, một giờ chờ đợi, hai tiếng ngóng trông, ba khắc mong mỏi,...yêu em, nhưng sao lại đau đến như vậy ?  Từng nghe những người đi qua thời cuộc nói rằng, trong mối quan hệ ba người, chỉ cần một người đòi hỏi so đo, thì người đó chắc chắn thua rồi. Cũng như việc, trong mối quan hệ hai người, ai yêu nhiều hơn thì người đó thua vậy. Cái gì mình cũng đã thua.  Ngày trước vẫn giữ quan điểm, sẽ cố gắng đối xử tốt với người đến sau, dù cho cảm xúc đã tan vỡ, nhưng kỳ thực mọi chuyện dù cho có dốc hết sức vun vén, cũng thực không thể có được điều mình mong muốn. Trong thế giới phồn hoa này mà tâm lại nguội lạnh, thế đạo vốn không nên như vậy.  Có vẻ những câu chuyệ

Hạnh phúc đẹp nhất

Chuyện của mười lăm năm, Mình và An tính ra, vẫn còn chút duyên phận, vì vậy nên mỗi lần gặp lại dù có thêm xa cách nhưng có lẽ vẫn lưu giữ vài phần liên kết. Thuở niên thiếu chính là vì có cậu ta mà được đặt tên theo hai chữ "trọn vẹn". An không cao, nhưng thân hình chuẩn slim fit, lại làm trong diện cần xài thể lực, nên body rất đẹp, tóc bây giờ lại uốn lên theo style thịnh hành nhìn rất thụ, mắt An đẹp và buồn, như nhiều năm qua vẫn vậy. Cậu ta ăn mặc giản dị, mà lại rất cuốn hút, có lần đi dự đám cưới của một đứa bạn trong nhóm, An mang giày trắng, mặc áo sơ mi trắng, kỳ thực nhìn trông điển trai cực kỳ.  Mình cùng An năm đó đi qua nhiều niềm vui tuổi thơ, lúc thanh xuân vì những nẻo đường riêng mà chia cách nhau. Từng hứa hẹn, cũng từng lỡ hẹn, từng giận hờn cũng từng chia xa, từng từ biệt cũng từng hẹn gặp lại, từng vương vấn cũng từng đau buồn, từng nhớ, từng quên. Mỗi một đoạn thời gian, chập chờn và mơ hồ đều có cậu ta trong trí nhớ. Ở Sài Gòn, chạy trốn An, để dốc h