Chuyển đến nội dung chính

Nhật ký cho những ngày mưa

Chính vì không thể yêu, nên người ta mới trân trọng những khoảnh khăc cùng nhau hiếm hoi như vầy. Nhưng kỳ thực, nếu yêu nhau chắc sẽ lãng mạn hơn nhiều lần nữa. 

Nhật ký cho những ngày tháng còn tươi đẹp bên cậu. 

Khuya ngày 10 tháng 06 năm 2019. Mười ngày dọn về nhà mới cùng chung một nhịp sống. Mình cùng cậu đón cơn mưa đêm đầu tiên của hai đứa khi ở cạnh nhau. Mình pha trà, cậu hấp bánh bày ra bàn để cùng thưởng chút không khí yên bình mà dễ chịu này. Dưới ánh đèn vàng lung linh, mình nhìn khói nghi ngút từ tách trà vừa được rót ra. Nghe thêm chút nhạc quyện cùng âm thanh của mưa trời. Khoảnh khắc đó chỉ mong lắng đọng lại để cả hai được bình yên bên nhau. Không lo nghĩ, cũng chẳng cần phải suy tính ngày mai ra sao, người nào bước vào cuộc sống của nhau. Chỉ cần lặng yên, ngồi nghe thanh âm của đất trời rơi theo tiếng mưa dịu êm. Thanh thản.


Mình chụp vội vài tấm ảnh không rõ nét, chỉ kịp khắc họa lại hình ảnh cậu phản chiếu trên chiếc gương cửa sổ. Có những lúc, mình chỉ mong chúng ta thuộc về nhau, nhưng có lẽ mọi thứ cần thêm chữ Duyên và Phận. Mình cũng dần mường tượng ra được khoảnh khắc nếu cũng là một đêm mưa của nhiều ngày về sau nữa, cậu tay trong tay âu yếm người yêu hạnh phúc cũng trong ánh đèn vàng này. Mà mình thì đứng ngoài kia mưa gió, chắc sẽ bớt đau hơn, sẽ bớt đi những nỗi lòng cuồng điên vì cả khi muốn giận hờn, muốn trách móc, mình cũng chẳng có tư cách để nhắn cho cậu một tin hờn dỗi. 

Ngày 08/06/2019, mình để lại căn phòng cho cậu và người yêu, mình quay về Bình Dương cầu xin sự cứu rỗi. Chiều hôm đó trời đổ mưa, mình ôm những nỗi lòng đau đớn chạy ra mưa và dừng lại trước cổng chùa. Quỳ gối dưới tôn tượng Quan Thế Âm Bồ Tát, chỉ mong tìm thấy được sự thanh tịnh. Nhưng cuối cùng chỉ có tiếng mưa rơi gột rửa đi nỗi lòng vốn đang bỏng cháy vì những suy tư vốn không nên có. Sự ích kỷ của bản thân không sớm thì muộn cũng sẽ đốt cháy chính mối quan hệ mà mình nâng niu. Trời vẫn mưa, nhắm mắt lại cảm nhận tiếng nước chảy hoa rơi trên thềm Phật Môn. Cuối đầu lạy xuống chỉ để mong lòng mình được gột rửa những thứ vị kỷ trơ trẽn. Mình muốn có cậu, muốn cậu sẽ trở thành người yêu của mình, chấp nhận tấm chân tình mình dành cho cậu. Nhưng mà, cậu đã có người yêu rồi kia mà. Và cậu cũng từ chối mình còn đâu.

Sau từng đó năm tháng, mình vẫn quay trở lại vết xe đỗ của thời thanh xuân. Kiếp này định sẵn là không thể vì một người yêu thương thật sự, để đến với nhau. 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Nhật ký những ngày có em bên cạnh

Ngày 11/10/2021, Em nằm kế bên, như những gì mong mỏi cả thời gian qua cuối cùng cũng được viên mãn. Thật ra rất lâu rồi mới có cảm giác bình yên bên cạnh người mình yêu như vậy. Phải mà khoảnh khắc cảm giác này cứ được ngưng đọng mãi, mặc dù biết thời gian thì vĩnh hằng, còn vạn vật lại hữu hạn. Chỉ thầm cầu mong, một lúc nào đó mỗi ngày đều nhìn thấy em ngủ bình yên bên cạnh mình như vậy.  Tí nữa sẽ gọi một món ăn gì đó ngon lành, để cả hai cùng thưởng thức. Rồi nói về vài chuyện đời thường, đơn giản đi cùng nhau qua năm dài tháng rộng.  Yuki, 

Nhật ký những ngày không có em bên cạnh

Trở thành người thứ Ba, vốn dĩ từ khi bắt đầu đã sai, mỗi một bước đi đều mang nặng nhiều tâm tư. Ngày trước từng tựa hứa với lòng không cầu bách niên giai lão, chỉ cầu tuế nguyệt tĩnh hảo. Vậy mà cuối cùng cũng vì một chữ "tình" mà quay lại ngày cũ. Những ngày không có em bên cạnh, thời gian không cần kéo dài cũng tự giãn ra, một giờ chờ đợi, hai tiếng ngóng trông, ba khắc mong mỏi,...yêu em, nhưng sao lại đau đến như vậy ?  Từng nghe những người đi qua thời cuộc nói rằng, trong mối quan hệ ba người, chỉ cần một người đòi hỏi so đo, thì người đó chắc chắn thua rồi. Cũng như việc, trong mối quan hệ hai người, ai yêu nhiều hơn thì người đó thua vậy. Cái gì mình cũng đã thua.  Ngày trước vẫn giữ quan điểm, sẽ cố gắng đối xử tốt với người đến sau, dù cho cảm xúc đã tan vỡ, nhưng kỳ thực mọi chuyện dù cho có dốc hết sức vun vén, cũng thực không thể có được điều mình mong muốn. Trong thế giới phồn hoa này mà tâm lại nguội lạnh, thế đạo vốn không nên như vậy.  Có vẻ những câu chuyệ

Hạnh phúc đẹp nhất

Chuyện của mười lăm năm, Mình và An tính ra, vẫn còn chút duyên phận, vì vậy nên mỗi lần gặp lại dù có thêm xa cách nhưng có lẽ vẫn lưu giữ vài phần liên kết. Thuở niên thiếu chính là vì có cậu ta mà được đặt tên theo hai chữ "trọn vẹn". An không cao, nhưng thân hình chuẩn slim fit, lại làm trong diện cần xài thể lực, nên body rất đẹp, tóc bây giờ lại uốn lên theo style thịnh hành nhìn rất thụ, mắt An đẹp và buồn, như nhiều năm qua vẫn vậy. Cậu ta ăn mặc giản dị, mà lại rất cuốn hút, có lần đi dự đám cưới của một đứa bạn trong nhóm, An mang giày trắng, mặc áo sơ mi trắng, kỳ thực nhìn trông điển trai cực kỳ.  Mình cùng An năm đó đi qua nhiều niềm vui tuổi thơ, lúc thanh xuân vì những nẻo đường riêng mà chia cách nhau. Từng hứa hẹn, cũng từng lỡ hẹn, từng giận hờn cũng từng chia xa, từng từ biệt cũng từng hẹn gặp lại, từng vương vấn cũng từng đau buồn, từng nhớ, từng quên. Mỗi một đoạn thời gian, chập chờn và mơ hồ đều có cậu ta trong trí nhớ. Ở Sài Gòn, chạy trốn An, để dốc h