Chuyển đến nội dung chính

Bên ngoài bầu trời của kiếp này

Tiết Vũ Thủy, ngày 01/03/2021, 17 Âm Lịch Tân Sửu. 

Có người nói lỡ hẹn lần trước, lần sau gặp lại đã chuyện của kiếp sau. Không ai dự đoán được số mệnh của ai, "vô thường" chỉ là cách nói an ủi cho những phận đời trắc trở. Cũng không hiểu được duyên phận, càng không hiểu nhân quả. Mọi thứ tự nhiên là nhân, sau đó tự nhiên là quả. Chính vì không hiểu, người ta trầm luân trong vĩnh hằng.  

Hôm qua nghe tin một cậu bạn từng lỡ hẹn ghé thăm vừa tạ thế qua đời. Trong kiếp số chưa dài lâu của bản thân, đã phải chứng kiến đủ những sinh tử ly biệt. Những người từng quen, cơ số đã đi qua đời nhau mãi mãi, lại nói những người chưa quen, cũng xót xa chẹp miệng "vô thường". 

Bữa giờ vẫn nghĩ về Tài, mọi chuyện như mới hôm qua khi nhìn di ảnh của em sau màn hương khói. Không hiểu sao có quá nhiều sự ra đi trong phần đời này, người ta chọn từ bỏ, người ta chọn trốn tránh, người ta, chết. Như một sự giải thoát nỗi đau hiện tại, nhưng để lại cho kiếp sau nhiều cuộc hẹn dang dở. Tài nằm xuống, thân xác qua đi một năm giờ cũng theo nguyên lý tứ đại mà rã tan với thời gian. Tiếc nuối vì không thể giúp em, nhưng kỳ thực bản thân cũng không thể thoát khỏi chính mình, thì làm gì có thể kéo em đứng lên chứ.

Trầm cảm, càng ngày càng đa dạng, người khác thì vô tư chà đạp cảm xúc đó đến tàn nhẫn. Thực ra trong những lúc cô độc nhất, nếu bạn rơi vào hỗn loạn đó, hãy bình tâm, tìm một chỗ dựa nơi chính mình. Vượt qua nó, xem như dùng nỗi đau chuyển hóa thành khoái cảm, để bản thân ít nhất khi đau cũng cảm thấy dễ chịu như vậy. 

Mong rằng những ai bị cảm xúc dẫn đường, đến được nơi đây, để lại vài lời chia sẻ, ít nhất chúng ta không cô đơn trong biển người vô tình. 

"Nguyện dùng mười năm của tôi, đổi cậu một đời thiên chân vô tà"





Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Nhật ký những ngày có em bên cạnh

Ngày 11/10/2021, Em nằm kế bên, như những gì mong mỏi cả thời gian qua cuối cùng cũng được viên mãn. Thật ra rất lâu rồi mới có cảm giác bình yên bên cạnh người mình yêu như vậy. Phải mà khoảnh khắc cảm giác này cứ được ngưng đọng mãi, mặc dù biết thời gian thì vĩnh hằng, còn vạn vật lại hữu hạn. Chỉ thầm cầu mong, một lúc nào đó mỗi ngày đều nhìn thấy em ngủ bình yên bên cạnh mình như vậy.  Tí nữa sẽ gọi một món ăn gì đó ngon lành, để cả hai cùng thưởng thức. Rồi nói về vài chuyện đời thường, đơn giản đi cùng nhau qua năm dài tháng rộng.  Yuki, 

Nhật ký những ngày không có em bên cạnh

Trở thành người thứ Ba, vốn dĩ từ khi bắt đầu đã sai, mỗi một bước đi đều mang nặng nhiều tâm tư. Ngày trước từng tựa hứa với lòng không cầu bách niên giai lão, chỉ cầu tuế nguyệt tĩnh hảo. Vậy mà cuối cùng cũng vì một chữ "tình" mà quay lại ngày cũ. Những ngày không có em bên cạnh, thời gian không cần kéo dài cũng tự giãn ra, một giờ chờ đợi, hai tiếng ngóng trông, ba khắc mong mỏi,...yêu em, nhưng sao lại đau đến như vậy ?  Từng nghe những người đi qua thời cuộc nói rằng, trong mối quan hệ ba người, chỉ cần một người đòi hỏi so đo, thì người đó chắc chắn thua rồi. Cũng như việc, trong mối quan hệ hai người, ai yêu nhiều hơn thì người đó thua vậy. Cái gì mình cũng đã thua.  Ngày trước vẫn giữ quan điểm, sẽ cố gắng đối xử tốt với người đến sau, dù cho cảm xúc đã tan vỡ, nhưng kỳ thực mọi chuyện dù cho có dốc hết sức vun vén, cũng thực không thể có được điều mình mong muốn. Trong thế giới phồn hoa này mà tâm lại nguội lạnh, thế đạo vốn không nên như vậy.  Có vẻ những câu c...

Hạnh phúc đẹp nhất

Chuyện của mười lăm năm, Mình và An tính ra, vẫn còn chút duyên phận, vì vậy nên mỗi lần gặp lại dù có thêm xa cách nhưng có lẽ vẫn lưu giữ vài phần liên kết. Thuở niên thiếu chính là vì có cậu ta mà được đặt tên theo hai chữ "trọn vẹn". An không cao, nhưng thân hình chuẩn slim fit, lại làm trong diện cần xài thể lực, nên body rất đẹp, tóc bây giờ lại uốn lên theo style thịnh hành nhìn rất thụ, mắt An đẹp và buồn, như nhiều năm qua vẫn vậy. Cậu ta ăn mặc giản dị, mà lại rất cuốn hút, có lần đi dự đám cưới của một đứa bạn trong nhóm, An mang giày trắng, mặc áo sơ mi trắng, kỳ thực nhìn trông điển trai cực kỳ.  Mình cùng An năm đó đi qua nhiều niềm vui tuổi thơ, lúc thanh xuân vì những nẻo đường riêng mà chia cách nhau. Từng hứa hẹn, cũng từng lỡ hẹn, từng giận hờn cũng từng chia xa, từng từ biệt cũng từng hẹn gặp lại, từng vương vấn cũng từng đau buồn, từng nhớ, từng quên. Mỗi một đoạn thời gian, chập chờn và mơ hồ đều có cậu ta trong trí nhớ. Ở Sài Gòn, chạy trốn An, để dốc h...