Chuyện của mười lăm năm,
Mình và An tính ra, vẫn còn chút duyên phận, vì vậy nên mỗi lần gặp lại dù có thêm xa cách nhưng có lẽ vẫn lưu giữ vài phần liên kết. Thuở niên thiếu chính là vì có cậu ta mà được đặt tên theo hai chữ "trọn vẹn".
An không cao, nhưng thân hình chuẩn slim fit, lại làm trong diện cần xài thể lực, nên body rất đẹp, tóc bây giờ lại uốn lên theo style thịnh hành nhìn rất thụ, mắt An đẹp và buồn, như nhiều năm qua vẫn vậy. Cậu ta ăn mặc giản dị, mà lại rất cuốn hút, có lần đi dự đám cưới của một đứa bạn trong nhóm, An mang giày trắng, mặc áo sơ mi trắng, kỳ thực nhìn trông điển trai cực kỳ.
Mình cùng An năm đó đi qua nhiều niềm vui tuổi thơ, lúc thanh xuân vì những nẻo đường riêng mà chia cách nhau. Từng hứa hẹn, cũng từng lỡ hẹn, từng giận hờn cũng từng chia xa, từng từ biệt cũng từng hẹn gặp lại, từng vương vấn cũng từng đau buồn, từng nhớ, từng quên. Mỗi một đoạn thời gian, chập chờn và mơ hồ đều có cậu ta trong trí nhớ. Ở Sài Gòn, chạy trốn An, để dốc hết thanh xuân cho vài câu chuyện cũ kỹ, trốn lâu đến nỗi, quên cả bản thân từng thương An như thế nào.
Có một lần, cậu kể trong những năm 2012, lúc khó khăn nhất, đau lòng nhất thì người bên cạnh cậu là người yêu hiện tại, mà không phải mình. Tự ngẫm nghĩ, bản thân vì từ bỏ, nên nhất thời trong lúc đó, đánh mất cậu. Nhưng nghĩ kỹ lại thì, trên đời này làm gì có chuyện như tiểu thuyết chứ. Thực tại luôn rất đau lòng, chính là vì năm đó lựa chọn từ bỏ hoặc không từ bỏ, thì kết quả của hiện tại cũng đều là đã định sẵn, đều là tự biết trước kết cục, nhưng vẫn đem lòng yêu cậu ta. Tình yêu đó, thuần khiết nhất, đơn giản nhất, cũng là chân thành nhất.
Chỉ là, sau tất cả, bản thân mình vẫn là người mong cậu ấy hạnh phúc nhất, nên vì vậy, hy vọng tấm thiệp cưới happy ending của cậu mình sẽ được nhận vào một ngày không xa về sau.
Nhận xét
Đăng nhận xét